Nguyên Tôn
Thuật ngữ “Nguyên Tôn” xuất phát từ các tôn giáo và triết học Đông Á, đặc biệt là trong Phật giáo và đạo giáo Trung Quốc. “Nguyên” có nghĩa là “gốc,” “tổng quát,” hoặc “nguyên thủy,” trong khi “Tôn” có nghĩa là “thần thánh,” “vị thần” hoặc “tôn giáo.”
Trong ngữ cảnh tôn giáo và triết học, “Nguyên Tôn” thường được sử dụng để chỉ vị thượng đế tối cao, thực thể trascendental hoặc nguyên nhân đằng sau sự tồn tại của mọi thứ. Nó tượng trưng cho nguyên tắc tạo hóa, quyền năng tối cao, và nguồn gốc của tất cả mọi thứ.
Trong Phật giáo, “Nguyên Tôn” có thể được hiểu là “Bổn Tôn” hoặc “Vị Tổ Tông” – vị Buddha Sakyamuni, người mà Phật giáo dựa trên những giảng huấn và lời chỉ dẫn của ngài. Trong đạo giáo Trung Quốc, “Nguyên Tôn” có thể chỉ đến Thiên Chúa hoặc những thần thánh khác được tôn kính trong đạo giáo truyền thống Trung Quốc.
Tuy nhiên, ý nghĩa cụ thể của “Nguyên Tôn” có thể thay đổi tùy theo ngữ cảnh và tôn giáo/triết học cụ thể mà nó được sử dụng.